Trang hẹn gặp Tùng, đó là lần hẹn gặp cuối cùng khi hai người còn yêu nhau. Tùng đã quyết định
buông tay Trang dù cho tình yêu của hai người cũng đã kéo dài được hơn 3 năm. Tùng ra nước ngoài định cư theo ý nguyện của
gia đình.
Chuyến đi ấy sẽ không phải là điều gì quá gớm ghê nếu như Tùng cho
Trang một cái hẹn. 3 năm, 5 năm hoặc lâu hơn thế Trang cũng không ngại.
Chỉ tiếc là Tùng đã quyết định gạt Trang ra khỏi lịch trình cuộc sống
của mình. Tùng nói không muốn làm Trang khổ vì phải sống trong chờ đợi.
Chính Tùng cũng không biết ngày anh trở về anh có còn là mình không nữa
nên anh không muốn Trang đợi. Thời gian có thể không là gì với Trang
nhưng nó chỉ có ý nghĩa khi người đàn ông mà Trang chờ đợi vẫn là người
yêu cô như thủa nào. Còn ở đây, chính Tùng cũng không biết anh sẽ còn
sống với tình yêu này đến khi nào thì Trang đợi có ích gì?
Thời gian có thể không là gì với Trang nhưng nó chỉ có ý nghĩa khi
người đàn ông mà Trang chờ đợi vẫn là người yêu cô như thủa nào. Còn ở
đây, chính Tùng cũng không biết anh sẽ còn sống với tình yêu này đến khi
nào thì Trang đợi có ích gì? (Ảnh minh họa)
Người ta vẫn thường nói rằng, điều đáng sợ nhất không phải là chờ đợi
mà là không biết phải đợi đến bao giờ. Trang biết, Tùng nói điều đó
đồng nghĩa với cuộc tình này đã chấm dứt. Chỉ là anh muốn dùng một cách
khác khiến cô bớt đau hơn mà thôi. Trang đã không thể níu kéo Tùng bởi
vì cô biết giấc mộng nơi trời tây đó là khao khát cả đời của anh. Vì nó,
anh sẵn sàng đánh đổi cái gọi là tình yêu. Như thế khi cô bất chấp mọi
điều để níu kéo anh, chẳng phải cô đang tự nhận về mình sự thất bại.
Trang đau khổ tột cùng khi Tùng quyết định buông tay. Nhưng rồi cô
cũng phải chấp nhận với sự thật đó. Đêm hôm ấy Trang hẹn gặp Tùng cũng
là để tạ từ cuộc tình mà bao năm qua cô nâng niu, gìn giữ.
Hai người gặp nhau ở một quán rượu. Trang uống và nước mắt cứ không
ngừng rơi. Suốt cuộc hẹn hò lần cuối đó Tùng không nói gì ngoài 3 từ:
“Anh xin lỗi”. Mỗi lần anh nói thế Trang lại cười, mặc cho nụ cười đó
kèm theo những hàng nước mắt lăn dài. Cô hận anh đã bỏ cô lại một thì
hận chính mình đã không thể ngừng yêu người đàn ông này mười. Nếu Trang
không yêu chân thành, nếu Trang không trao trọn con tim, không đặt Tùng
lên vị trí không gì có thể thay thế thì có lẽ ngày hôm nay Trang đã
không đau khổ đến như vậy.
- “Hãy nói cho em biết làm thế nào để có thể tàn nhẫn được như anh?”
Trang vừa uống rượu vừa chất vấn người đàn ông đã bỏ rơi mình. Tùng
nắm chặt lấy bàn tay Trang để nói lời xin lỗi. Ngoại trừ điều đó, Tùng
không còn giải thích gì thêm nữa. Sau đêm nay, mỗi người sẽ sống với
cuộc đời riêng của mình, sẽ không còn sự hiện diện của người kia trong
mỗi dự định, mỗi kế hoạch nữa. Hai người sẽ chia tay thực sự.
Đêm cuối ấy Trang đã dâng trọn những gì quý giá nhất của mình cho
Tùng. Cô không biết mình làm thế vì men rượu hay vì trong lòng cô mong
muốn như vậy.Trang không hối hận vì đã yêu Tùng, ngay cả bây giờ, khi
Trang sắp trở thành một cô gái bị thất tình cô cũng không hối hận. Điều
quan trọng với Trang chính là cô đã yêu thật sự, yêu chân thành. Cô đã
yêu một tình yêu đáng để trân trọng. Vậy thì có điều gì để Trang phải
hối tiếc đâu.
Tình yêu của mình những năm tháng qua cũng giống như hai người nằm
cạnh nhau ngủ. Giấc ngủ có thể dài, có thể ngắn, mỗi người có thể mơ về
những điều tốt đẹp hoặc gặp ác mộng nhưng dù có thể nào thì chúng ta vẫn
phải tỉnh dậy và sống với hiện tại. (Ảnh minh họa)
Với nhiều người, Trang có thể sẽ là một cô gái quá ngốc nghếch khi
trao tặng Tùng điều quý giá đó khi mà anh ta đã thẳng thắn bày tỏ không
còn tiếp tục yêu cô thêm nữa. Nhưng với Trang, tình yêu chẳng có gì gọi
là đúng sai, chỉ cần con tim muốn thế thì sẽ làm. Cũng có thể nhiều
người nghĩ Trang lên giường với Tùng vì cô quá say nhưng chỉ có mình
Trang hiểu, cô đã làm vậy vì đó là tâm nguyện của cô.
Trang không phải là người con gái cuối cùng trong cuộc đời Tùng nhưng
cô tin cô sẽ là người con gái anh nhớ suốt cuộc đời này và vì thế mà
dằn vặt. Những gì đã qua giữa hai người vĩnh viễn không bao giờ là vô
nghĩa.
***
Trang và Tùng tỉnh dậy trong nhà nghỉ. Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt
vô hồn. Tùng lắp bắp nói một lời xin lỗi với Trang. Nhưng cô gái trẻ ấy
lại bình tĩnh hơn so với những gì Tùng nghĩ:
- “Có gì đâu mà xin lỗi, chỉ là ngủ với nhau thôi mà. Tình yêu của
mình những năm tháng qua cũng giống như hai người nằm cạnh nhau ngủ.
Giấc ngủ có thể dài, có thể ngắn, mỗi người có thể mơ về những điều tốt
đẹp hoặc gặp ác mộng nhưng dù có thể nào thì chúng ta vẫn phải tỉnh dậy
và sống với hiện tại. Em và anh, chỉ đơn giản là chúng ta ngủ với nhau
thôi”.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét